Tình thương của cha mẹ vô bến vô bờ mà không bao giờ mong báo đáp. Và cũng không ai có thể hiểu được sự “cam chịu” của lòng mẹ trước những sóng gió cuộc đời đến đâu!
Lòng hiếu thảo với cha mẹ như dòng chảy tự nhiên trong con người, nhưng người ta vẫn cần nhiều nỗ lực – để chữ hiếu còn là một chuẩn mực hành vi với những phương pháp, những kỹ năng làm người hiện đại.
Sự hiếu thảo của con là điều mong đợi của cha mẹ, là nỗi niềm riêng tư có khi thật thầm kín của những người từng mang nặng đẻ đau và sinh thành dưỡng dục. Nhiều người con đã tìm cách tỏ bày sự hiếu thảo với mẹ cha, nhưng có khi chỉ mang lại sự buồn bực và âu lo, sự giận hờn và hối tiếc…
Cuộc hành trình của mỗi chúng ta còn dài nhưng việc được sống bên cạnh mẹ cha không phải lúc nào cũng định liệu được. Hãy xem việc được gần gũi cha mẹ như một đặc ân, như một điều may mắn để “ngộ” được đạo làm con và đạo làm người mà cha mẹ từng ao ước cho con.
Hiếu thảo không chỉ là thể hiện tình yêu thương với mẹ mà còn là điều kiện để chúng ta được sống như là chính mình, để cảm thấy mình vẫn cứ bé nhỏ khi về với gia đình thương yêu, vẫn như là những đứa trẻ tranh nhau nép mình vào vòng tay cha mẹ.
Để trở thành người hiếu thảo, người ta phải được giáo dục và biết cách thể hiện điều mình muốn. Hiếu thảo là bổn phận, là cách sống thông thường của những người bình thường.
Tấm gương của chính thái độ đối xử của cha mẹ với ông bà chính là nền tảng để nuôi dưỡng và sáng tạo những ứng xử hiếu thảo sau này cho con cái. Nói khác đi, sống có hiếu với cha mẹ ngày nay, đó là sự ươm mầm cho sự kính trọng của các con đối với chúng ta ngày sau.
Dưới mắt cha mẹ già, những đứa con bao giờ cũng nhỏ bé và cần được chở che và bảo bọc. Do đó, những chỉ dẫn ân cần, những lời răn chi tiết dù biết rằng có lúc sẽ hơi… lẩm cẩm nhưng lại là niềm vui của mẹ cha khi họ nghĩ rằng, họ vẫn còn dạy dỗ được con cháu.
Vẫn biết có khi cha mẹ già cực kỳ khó tính, cực kỳ bảo thủ và cực đoan, song sẽ là thất thố khi cố tình tìm cách thay đổi thói quen của họ cho hợp vối nếp sống ngày nay!
Hiếu thảo chỉ là một danh từ đơn giản nhưng đã trở thành ngôn từ thiêng liêng, trở thành một “điểm son” trong truyền thống gia đình, một danh xưng được tôn vinh cho người nào xứng đáng với nó.