Con thầm cảm ơn cuộc đời cho con vẫn còn có mẹ! Để ngày mai khi bình minh lên, con vẫn còn yêu thương bên đời. Để ngày mai khi hoàng hôn xuống, con vẫn còn chốn bình yên quay về”.
Bằng một phép tính đơn giản, có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần.
Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa, chắc có người trong chúng ta không hề dám nghĩ đến!
Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Anh có một công việc tốt, lương cao, có vị trí trong xã hội. Nhưng rồi thời gian trôi đi, trôi đi… trôi đi một năm, hai năm, ba năm.. rồi năm năm liền anh không về quê thăm bố mẹ dù chỉ một lần.
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và anh nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mẹ đã dành cho anh, thuở ấu thơ mẹ dắt anh đến trường…
Những kỉ niệm ấu thơ lại tuôn trào trong ký ức, mẹ là người thầy dạy cho anh những chữ cái ê-a đầu tiên, mẹ là cô ý tá chăm sóc anh lúc khi đau ốm, mẹ là người nâng đỡ anh đứng dậy sau những cú vấp ngã đầu đời…
Có khi nào bạn để dành chút thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến việc này??? Cuộc đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần, nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm. Điều đó đáng để suy nghĩ lại.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không?
Nhớ có lần một người bạn trong công ty tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Nhớ lại Tết vừa rồi công việc nhiều nên sáng 30 mới về tới nhà. Nhà tôi có năm anh chị em mà chỉ có đứa út còn đi học nên về quê sớm. đứa em kể lại “ Ngày nào Má cũng ra đứng trước ngõ trông ngóng gì đó, mỗi lần thấy xe dừng trước cổng là Má chạy ra xem” Tôi nghe em tôi kể lại mà lòng se thắt nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 5 anh em về thăm nhà là y như rằng, má tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười Má tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…
Còn bây giờ thì tôi cũng đã và đang nghĩ… Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần nữa?
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!”